Trần Khánh đứng ngoài cửa viện, ngắm nhìn khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ bên trong, trong lòng khẽ động.
Từ Mẫn trước mắt so với vị Từ sư tỷ trong ký ức của hắn hoàn toàn khác biệt.
Vẫn là dung nhan ấy, mày ngài mắt phượng, da trắng hơn tuyết.
Nhưng vẻ ôn nhu mềm mại cùng nụ cười nhàn nhạt thường thấy nơi khóe môi ngày trước đã chẳng còn, lúc này đôi mày liễu khẽ chau, dường như chẳng mấy hoan nghênh hắn ghé thăm.




